Last updated on Tháng năm 16, 2024
“Bố mất năm con 24 tuổi. Lúc đó con cũng nghĩ là mình đã già dặn lắm, nhìn lại một quãng đường dài chợt nhận ra tuổi 24 cũng chỉ là mới chập chững vào đời. Con còn đang lo cho việc tốt nghiệp và kiếm công việc đầu tiên của mình.
Bao nhiêu biến cố xảy ra trước và sau khi bố mất, con cứ nghĩ mình là một đứa cứng rắn, nhưng đến tận bây giờ khi đang là người viết blog, con thường viết về những tổn thương mất mát, cách điều trị hay vượt qua những trở ngại về mặt tâm lý cũng như sức khỏe tinh thần. Những tổn thương khi trải qua bao thăng trầm, mất đi không chỉ một người thân, những người đã từng là một phần cuộc sống của mình.”
—
Thực ra vết thương và nỗi đau đó chưa bao giờ nguôi ngoai, nó chỉ được giấu kín trong sâu thẳm trái tim, đến khi nỗi nhớ ào về, cảm xúc hòa quyện, mới khiến cho tâm trạng con người ta vỡ oà. Như biển lặng sóng, rồi đến khi cơn sóng thuỷ triều ập tới tạo ra một cú đập mạnh, mọi thứ lại như lúc ban đầu.
Thế nên việc viết ra, hãy nói ra cũng như tâm sự , kể về nhưng tổn thương trong lòng là một điều nên làm. Cứ giữ trong lòng, với những nỗi sợ không dám đối mặt sẽ khiến con người ta hao mòn và dần mất hết sức lực để kháng chống. Hãy cứ tuôn ra những nỗi buồn, những giọt nước mắt và nói ra những đau thương trong lòng, đối mặt với bóng tối, với nỗi sợ vô hình, rồi sẽ có lúc bạn thấy ánh sáng ban mai. Điều mà bạn nên làm đó là đừng để vết thương rò rỉ trong tâm thức, huỷ hoại tinh thần của bạn, hãy chiến đấu với nó rồi đến ngày nào đó vết thương đó cũng sẽ lại lành. Bạn sẽ lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết!
—
Bố ơi,
Con chưa bao giờ coi bố là một thần tượng hay anh hùng, hay như nhiều cô con gái thường được coi là gái rượu. Bố luôn là người bố nghiêm khắc, ít khi chiều con gái mà thường dạy dỗ chúng con để trở thành những cô gái trung thực, biết sống vì người khác, dũng cảm nhận sai và luôn giúp đỡ người khác không màng đến việc người ta có đáp trả lại hay không. Chính vì con trung thực quá, dũng cảm và sắt đá quá mà luôn cảm thấy tìm một chỗ dựa bên một người đàn ông có thể bao bọc và che chở một cô gái cứng rắn và tự lập như con là điều không thể. Con chỉ có thể cố gắng tự dựa vào chính bản thân và đi lên từ những vấp ngã trong cuộc đời. Bố và con tính cách giống nhau quá, luôn tỏ ra cứng rắn và cho dù giông bão nào đi qua cũng luôn chiến đấu hết mình, gục ngã chỉ là việc nhỏ, nên giấu mọi vết thương để rồi mạnh mẽ kiên cường bước qua.
Mạnh mẽ hay kiên cường đến đâu thì căn bệnh ung thư cũng đánh bại bố và bất cứ ai mắc phải căn bệnh này đều cho mình là người dũng cảm với nhiều hoài bão dang dở trong cuộc đời, sẽ chẳng thể nào khuất phục.
Bố là người luôn hết mình với người thân, bạn bè, hàng xóm láng giềng và anh em gần xa. Cái dở ở đây, đó là bố quá khắc nghiệt với ba đứa con gái của bố, và nhất là đối với con gái đầu lòng của bố. Vì tư tưởng con người Á Đông ăn sâu trong tiềm thức, không có con trai, không có người nối dõi hay đỡ đần, thắp hương nhang khói khi về bên kia suối vàng. Bố luôn bị giằng xé nội tâm giữa hai bờ vực, để vượt qua cái định kiến của xã hội là phải có con trai, vừa phải nuôi dạy ba đứa con gái để trở thành những cô gái tự lập nhất có thể, chứ không phải trở thành công chúa hay nàng tiên trong mắt ai.
Con ghét và cũng thương cảm, nhớ đến bố mỗi ngày, cho dù 14 năm đã trôi qua. Ghét vì bố, mà con có cái tính cộc cằn nóng nảy và quá mạnh mẽ bên ngoài, nhưng bên trong lớp vỏ lạnh lùng đó, con chính là người nhạy cảm mong được yêu thương nhất thế gian này.
Thương cảm là vì bố đã không thể chứng kiến được sự mạnh mẽ của con bao năm qua, con đã trở thành đứa con gái có thể nói, như trong tưởng tượng của bố. Cho dù tình cảm của hai bố con mình không được bày tỏ qua những năm tháng bố còn sống. Vì lẽ đó con cũng ghét bố vì bố sống có thể nói là ích kỷ, khi đối xử quá nghiêm khắc với chúng con, với người vợ đã tận tâm bên bố đến hơi thở cuối cùng.
Con không phải là người sống tâm linh hay theo một tín ngưỡng nào, không có bàn thờ bố hay ảnh của bố đặt trong nhà của con, không thắp hương mỗi ngày để tưởng nhớ. Nhưng, cái nỗi nhớ trong sâu thẳm trái tim con luôn hiện hữu mỗi ngày, con ước ao bố có thể hiện diện bên con và chứng kiến chúng con trưởng thành, chứng kiến cháu của bố lớn lên mỗi ngày, chứng kiến sự phát triển của công nghệ. Bởi con sẽ chỉ dẫn cho bố cách dùng các ứng dụng hiện đại nhất. Để bố thấy những người còn sống có những điều vui buồn gì, từ bệnh tật Covid-19, đến chiến tranh bùng nổ trong thời bình, hay công nghệ vượt bậc ví dụ như chúng ta chuẩn bị di cư lên sao Hỏa. Tất cả mọi thứ con đều muốn kể cho bố nghe, nếu một ngày nào đó bỗng dưng bố xuất hiện trước mặt con, như chưa bao giờ rời khỏi thế giới này. Nhiều lần, bản thân con né tránh thắp hương, né tránh những giây phút phải nhắc đến bố trước mặt mọi người, không phải con không nhớ bố, mà là chưa thực sự xoá tan đi nỗi sợ là bố đã biến mất khỏi thế gian này. Viết ra những dòng tâm sự này, chính là để nguôi ngoai sự tổn thất trong lòng con và mong vượt qua nỗi sợ, đối mặt với sự ra đi của bố mãi mãi.
Đứa con mạnh mẽ của bố,
Huyền
- Bản Viết Bằng Tiếng Anh
“I was only 24 when you passed away. I thought I was already an adult then, but looking back now, I realize that 24 is just the beginning of life’s journey. I was still worried about graduating and getting my first job.
So many things happened before and after your passing, Dad. I always thought I was strong, but now as a blogger, I often write about loss and trauma, and how to cope with mental and emotional challenges. The wounds from all the ups and downs, from losing not just you but also other loved ones, never truly go away. They are just hidden deep in our hearts, until the memories come flooding back and emotions take over, making us feel overwhelmed. It’s like the ocean being calm and still, then suddenly a tidal wave crashes in, and everything is like new again.”
That’s why it’s so important to write, to talk, to express our pain and let go of the hurts we carry inside. Holding it all in, with all those fears we don’t dare to face, will only drain us and make us lose the strength to keep fighting. Let the tears flow, let the sadness out, and speak the pain that’s in your heart. Face the darkness, face those fears, and you will eventually see the light of dawn. Don’t let those wounds fester in your soul and destroy your spirit. Fight them, and one day they will heal. You will become stronger than ever before.
“Dad,
I never saw you as a superhero or an idol, like many daughters see their fathers. You were always a strict dad, you didn’t spoil us girls much. Instead, you raised us to be honest, to live for others, to be brave enough to admit our mistakes, and to always help others without expecting anything in return.
It’s because I’m too honest, too brave, and too strong-willed that I always felt like I couldn’t find a man who could protect and support a tough and independent woman like me. I could only rely on myself and pick myself up after every fall. You and I are so much alike, Dad. We are always strong and we always fight our battles with all our might, no matter what storms come our way. We hide our wounds and push through, never showing our weakness.
No matter how strong or brave we are, cancer took you away from us, Dad. And it takes away anyone who is unfortunate enough to face this disease. We may be brave, with so many dreams unfulfilled, but cancer will never be defeated.
You were always there for your everybody, friends, neighbors, and extended family.
Dad, but you were too strict with your three daughters, especially me, the eldest. The deep-rooted Asian mentality believes that without a son, there is no one to carry on the family name, no one to offer support and sacrifices, and no one to light incense and pray for you when you’re gone. You were always torn between two worlds, Dad…..You wanted to break free from the societal norm that a family must have a son, and at the same time, you raised us to be the most independent women we could be, not princesses in anyone’s eyes.
I hate and miss you at the same time, Dad, even though 14 years have passed. I hate you because you made me this way, strong and fierce on the outside, but deep down inside, I’m just a sensitive girl who craves love more than anything else in the world.
I miss you because you couldn’t see how strong I’ve become over the years. I’ve become the daughter you always imagined I would be. Even though we didn’t express our love for each other much during the years you were still alive. I also hate you, Dad, because you were selfish in a way, treating us kids and Mom so strictly. Mom was so devoted to you until your last breath.
I’m not a religious person, Dad. I don’t have a shrine for you or a picture of you in my house. I don’t light incense every day to remember you. But the memory of you is always there in my heart, Dad. I wish you could be here with me and see how much we’ve grown, how our kids have grown, and how technology has advanced. I would teach you how to use all the latest apps. I would show you what it’s like to be alive in this day particularly, from the Covid-19 pandemic to the wars happening in our world, to the incredible advancements in technology like our plans to colonize Mars.
I want to tell you everything, Dad, if you were to suddenly appear in front of me, as if you never left this world. There have been many times when I avoided lighting incense or talking about you in front of others. It’s not because I don’t miss you, Dad. It’s because I haven’t fully accepted the fear that you’re really gone. Writing these words is how I try to ease the ache in my heart and overcome my fear of facing your passing forever.
Your strong daughter,
Huyền”