All Rights Reserved by Natalia Huyền Nguyễn Press "Enter" to skip to content

Học chưa hết lớp 4 tiểu học, trình độ tiếng Việt thấp, liệu có viết được Blog?

Last updated on November 29, 2020

Tản mạn mùa thu – mùa Covid 2020

Blog của mình ít khi mình viết về chủ đề tản mạn, lan man không định hướng là viết gì, hay chỉ viết blog coi như viết nhật ký về cuộc sống riêng tư. Nếu bạn  theo dõi 2livesimple hoặc có đọc qua một vài bài viết sẽ để ý thấy mục đích tạo ra blog của mình là chia sẻ cuộc sống đơn giản có chút tối giản, những kinh nghiệm dựa trên thực tế mang lại lợi ích cho một số người. Đa số các bài viết của mình  có tính chất truyền cảm hứng cho những ai muốn bắt đầu một cuộc sống ít vật chất, mong muốn thay đổi bản thân và luôn cố gắng trau dồi kiến thức xã hội hay một chuyên môn nhất định. 

Sau một thời gian viết blog, chính xác là đã được 1 năm từ khi mình khai trương trang 2livesimple.com này. Đó không phải là một hành trình dài, nhưng cũng đủ cho mình hiểu ra được hướng đi tiếp theo, tìm ra được một phong cách viết có chút riêng biệt. Tất nhiên mình còn phải học hỏi rất nhiều, cố gắng quan sát học tập và tiếp thu nâng cao trình độ viết của mình. Những ý tưởng bài viết đều được tham khảo qua các bài báo, video, sách bằng tiếng Anh, Ba Lan hoặc Việt Nam như The Minimalists, Mat D ‘Avella , The Present Writer Chi Nguyen, The Hanoi Chamomile, Make Life Easier, các bài viết có liên quan tới lối sống Tối Giản từ đề tài cuộc sống như cách dọn dẹp chính căn nhà của mình Marie Kondo, kiến trúc& trang trí nội thất tối giản, hay kênh YouTube về những căn nhà nhỏ di động Living Big In A Tiny House.

Viết là sở thích từ thuở còn bé. Nói thật ra là mình còn chưa học hết lớp 4 tiểu học Việt Nam, đã cùng bộ mẹ di cư sang châu Âu, Ba Lan vào cuối những năm 90. Khi Ba Lan đang tự thoát khỏi chế độ Cộng Sản, chọn một tương lai cho đất nước với sự phát triển nền kinh tế mở tại Châu Âu và rồi vào tháng năm 2004 sáp nhập khối Liên Minh Châu Âu. 

Để mình nhắc lại nhé, mình chưa tốt nghiệp tiểu học tại quê hương đâu. Giờ ngôn ngữ chính mà mình sử dụng hàng ngày không phải tiếng mẹ đẻ, mà chính là tiếng Ba Lan để giao tiếp với gia đình bên nội, bạn bè gần xa hay chính với công việc mình đang làm hiện nay. Ngôn ngữ thứ hai đó là tiếng Anh, cái này khỏi phải bàn. Làm trong công ty Mỹ với số lượng nhân viên đa quốc gia xấp xỉ bằng người bản xứ, thì tiếng nói chung, đó là tiếng Anh pha trộn đủ các loại giọng “accent” từ đặc sệt kiểu dân sử dụng tiếng Nga, Ucraina cho đến chất giọng Anh ngữ không lẫn vào đâu của dân nói tiếng Hindi. Hay cái giọng cứng nhắc của người phía Tây Châu Âu, người Đức. Mình có thể lấy ví dụ dài cho đến mấy chục trang, nhưng thôi xin dừng tại đây. 

Tiếng Việt nó đã ăn vào trong máu rồi. Hồi còn bé mỗi lần mẹ cho tiền quà sáng là y như rằng mình để dành tiền đi thuê hoặc mua truyện. Kết cuộc ngấu nghiến đọc hết mấy cuốn sách trong 1 vài ngày. Đến khi sang Ba Lan, thường nếu có cơ hội mình đều tranh thủ đọc tiếng Việt mọi lúc mọi nơi. Hồi đó làm gì có báo điện tử như bây giờ, toàn phải xin bố mẹ cho tiền ra quầy bán đồ châu Á, vì họ nhập từ Việt Nam những tờ báo dạng: “Mực Tím”; Hoa Học Trò”; “Điện Ảnh”…các loại truyện tranh, truyện ngắn. Tất nhiên nó không được phong phú đa dạng như khi bạn dạo phố  Đinh Lễ tại Hà Nôi với vô vàn sự lựa chọn. Cho đến bây giờ thì mua sách có vẻ dễ dàng hơn, nhưng không phải thể loại nào cũng có thể mua được dưới dạng e-book sách điện tử.

reading

Một góc của hàng bán truyện tranh tại Tokyo, Nhật Bản 2015
Một góc cửa hàng bán truyện tranh tại Tokyo, Nhật Bản 2015

Có dịp đến nhà ai chơi mà nhìn thấy trên kệ sách nhà người ta có sách tiếng Việt, đôi mắt lúc đó bừng sáng như sao. Thỏa trí tò mò, mần mần cuốn truyện rồi xin đọc ké hay mượn về tranh thủ đọc ở nhà. Tả đến đây các bạn có thể đoán ra rằng mình chỉ tập trung đọc tiếng Việt, mà quên mất rằng đang sinh sống tại Ba Lan thì cần phải nói chuẩn, đọc siêu ngôn ngữ bản xứ trước để theo kịp tiến độ của bạn bè trong lớp. Mình thú thực rằng những năm còn đi học phổ thông đã từng  bỏ bê chuyện học tiếng nước ngoài, để rồi giờ có chút hối tiếc. Nhưng “better late than never” – muộn màng mà vẫn cố gắng thì không có gì là không thể đạt được. Hiện tại mình đang tự tạo ra cơ hội giữ cân bằng giữa 3 ngôn ngữ, luôn cập nhập thông tin, đọc sách báo, nghe đài xem TV bằng 3 ngôn ngữ chính. Thời gian rảnh rỗi còn lại là chịu khó bỏ chút thời gian học tiếng Pháp, tiếng Trung. 

Thuở còn đi học mình đã từng được dạy tiếng Nga và tiếng Đức. Trình độ lúc đó đạt B1 tức là đọc viết cũng kha khá đủ để giao tiếp. Rất tiếc, nếu ngôn ngữ mà bạn không trau dồi hàng ngày sẽ tự dưng tan biến như bong bóng xà phòng vậy. Trí não phải luôn được thúc đẩy hoạt động, nếu không sau một thời gian học dài, bạn cũng chỉ có thể nhớ được một vài phần. Có lẽ mình sẽ viết về đề tài học ngoại ngữ một cách chuyên sâu hơn, với những con số và giải thích dựa trên những nghiên cứu khoa học. Nếu bạn cảm thấy hứng thú có thể comment hoặc viết riêng cho mình biết :).

fall 2020
Mùa thu Ba Lan, mùa lá rụng tại châu Âu 2020
Mùa thu ở Zurich, Thụy Sỹ
Mùa thu ở Zurich, Thụy Sỹ 2015

Đúng là đề tài tản mạn mùa thu có khác, viết từ câu chuyện phong cách sống đơn giản, cho tới ngoại ngữ…ôi thật là lan man. Liệu các bạn còn muốn tiếp tục đọc những con chữ dài dòng của mình nữa không nhỉ?

Em gái mình là một điển hình của đứa gần như mất gốc, sang Ba Lan từ nhỏ, lại không có đam mê theo đuổi tiếng Việt như mình, nên mỗi lần thấy bài viết mới của mình là nó chỉ Like & Share ủng hộ, chứ không chịu đọc :P.  Nó kêu dài dòng quá chị ơi, em đọc không có nổi, tiếng Việt rắc rối thật. Giờ mới thấy hồi xưa chính vì mê ngôn ngữ quê hương, may sao hiện tại có thể viết ra những bài viết bổ ích chia sẻ với mọi người. Mình cũng ao ước có thể duy trì điều này với chính con trai  của mình, tạo cảm hứng cho con thích tiếng Việt, yêu tiếng Việt và điều quan trọng nhất đó là luôn nhớ về cội nguồn, nơi mình xuất xứ.

little boy

Một năm đã trôi qua, con đường phía trước còn dài. Nhưng mình đã hứa với bản thân phải giữ lấy một chút đam mê. Công việc hiện tại không phải là công việc yêu thích của mình, nhiều lúc nó khiến mình phát điên do  căng thẳng và mệt mỏi gây ra bởi những con số. Để giải tỏa stress mình đã tìm kiếm đam mê. Từng có dự định phát triển Blog lâu dài cách đây khoảng 8 năm, sau đó mình đã không cho vào hoạt động trang blog demo trên WordPress.

Thế nhưng khi đã yêu thích một thứ gì thật sự, con tim bạn sẽ tự động thúc đẩy bạn làm điều đó cho dù là đã trôi qua 1, 2 hay 10 năm đi chăng nữa. 

Vạn sự khởi đầu nan.

Hãy bắt đầu tạo ra một thứ gì mới vì nếu bạn chỉ ngồi và ngẫm nghĩ sẽ không bao giờ đi đến đích. Không định ra hướng đi hay mục tiêu khó có thể đạt được ước mơ. Và yếu tố đầu tiên đó chính là sự quyết tâm, sau khi vượt qua những bước đầu tiên khó nhất bạn vẫn cần phải duy trì. Gián đoạn, tạm dừng công việc hay hướng đi của mình quá lâu, sẽ khiến bạn trượt chân, cuối cùng khó có thể quay trở lại tiếp tục bước vững vàng hơn trên con đường bạn đã chọn. 

Mình đã từng rụt rè không dám đăng tải bài viết của mình, nhưng khi đã vượt qua nỗi sợ ban đầu, bạn sẽ dễ dàng nhận thấy ban đầu điều gì cũng khiến con người ta bỡ ngỡ. Một khi đã quen dần, mọi thứ tự khắc trở thành thói quen. Sẽ bớt đi nỗi sợ hãi, nếu tiếp tục học hỏi sáng tạo, sửa đổi, tiếp thu ý kiến thì dù bạn có làm sai điều gì bạn vẫn còn cơ hội làm lại, để rồi từng bước vững trãi tiến về phía trước. Chỉ cần bạn quyết tâm không bỏ cuộc thì đích luôn ở phía trước, chờ bạn tiến tới.

 

Please follow and like
Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

2livesimple Official @ Copyrights 2019-2024