Last updated on Tháng chín 20, 2024
“Không Bao Giờ Là Quá Muộn: Hành Trình Từ Taekwondo Đến Bán Marathon”
Tuổi 38, nhiều người bảo đó là giai đoạn “chín” của cuộc đời, là lúc con người ta đã trải qua đủ những va vấp và sóng gió để bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn về cuộc sống. Mình cũng không ngoại lệ, khi ở ngưỡng tuổi này, mình cảm thấy cuộc sống dường như bắt đầu có những bước ngoặt và thử thách khác đi, không chỉ là về mặt thể chất mà còn là những khó khăn về tinh thần, nội tâm.
Bán marathon – một thử thách đầy bất ngờ
Tháng trước, mình đã quyết định thử thách bản thân với việc chạy một bán marathon dài 21.9 km. Điều này có lẽ không phải là điều đặc biệt với nhiều người chuyên nghiệp, nhưng với mình, người chưa từng thực sự nghiêm túc với chạy bộ, thì đó là cả một quyết định lớn.
Lên kế hoạch là một chuyện, nhưng khi thực sự đối mặt với nó thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Trong quá trình luyện tập, mình đã chia ra thời gian rất kỹ lưỡng. Mình dự định, ở mốc 10 km thì sẽ mất bao nhiêu phút, và ở mốc 15 km sẽ là bao nhiêu phút nữa. Mọi thứ dường như hoàn hảo trên giấy.
Nhưng khi ngày chạy đến, cảm xúc lại đưa mình đi một con đường khác. Ban đầu, sự hưng phấn và kích thích khiến mình chạy nhanh hơn dự kiến. Mình đã không phân chia đều sức như trong kế hoạch ban đầu mà đẩy nhanh tốc độ từ đầu. Cảm giác mình bay trên những km đầu tiên, mọi thứ thật tuyệt vời, tưởng như mình có thể chạy mãi mà không cần dừng lại. Nhưng đến khoảng km thứ 15, mình bắt đầu cảm nhận được hậu quả. Cơ thể kiệt sức dần, và rồi đến km thứ 16, một cơn đau nhói xuất hiện dưới khu vực sườn, ngay dưới phổi.
Khoảnh khắc muốn bỏ cuộc
Cơn đau bất ngờ làm mình như bị dội một gáo nước lạnh. Nó khiến mình phải giảm tốc độ ngay lập tức, từng hơi thở trở nên nặng nề và đau đớn. Cảm giác lúc đó thật sự rất khó tả – mình chỉ muốn dừng lại, bước đi bộ, hoặc thậm chí là bỏ cuộc vì lo sợ mình có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Đó là một khoảnh khắc mình đối diện với giới hạn của bản thân, và tự hỏi: “Liệu mình có thể tiếp tục không?”
Thực ra, khoảnh khắc đó giống như những khoảng thời gian tăm tối trong cuộc sống vậy. Nhiều khi chúng ta cảm thấy mọi thứ đang đi đúng hướng, kế hoạch đã được sắp xếp kỹ lưỡng và chúng ta tin rằng chỉ cần theo sát kế hoạch, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng đời không phải lúc nào cũng theo ý muốn. Sẽ có những cơn giông bão ập đến bất ngờ, như cơn đau nhói mình gặp phải ở km thứ 16, khiến chúng ta cảm thấy như muốn bỏ cuộc ngay lập tức.
Những khó khăn không chỉ là về thể chất, mà đôi khi là những thử thách vô hình trong tâm trí. Lúc đó, mình đã đấu tranh với chính bản thân mình. Một phần muốn dừng lại để an toàn, phần khác lại thôi thúc không được bỏ cuộc khi đã đi được đến đây.
Vượt qua giới hạn và khám phá sức mạnh tinh thần
Chạy bộ, hay nói cách khác, cuộc đời, không chỉ là về thể lực. Đó còn là về tinh thần. Những giông bão tưởng chừng như không thể vượt qua thực ra chỉ là những thử thách tạm thời. Điều quan trọng là, dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta không được đánh mất ý chí kiên cường. Cuộc sống, giống như một cuộc marathon, không thể thắng lợi bằng sự hưng phấn ban đầu hay sự bùng nổ nhất thời. Mà ngược lại, đó là sự kiên trì, sự bền bỉ, và khả năng điều chỉnh bản thân sao cho phù hợp với từng hoàn cảnh.
Ở km thứ 16 đó, mình đã không bỏ cuộc. Dù cảm giác muốn dừng lại, nhưng mình quyết định điều chỉnh tốc độ, thả lỏng hơi thở và bước đi chậm hơn. Có lúc mình chuyển sang đi bộ, nhưng không dừng hoàn toàn. Mỗi bước đi dù nhỏ nhưng vẫn là sự tiến lên phía trước. Từng km sau đó là một trận chiến trong tâm trí, nhưng mình đã học được cách điều chỉnh bản thân, không quá nóng vội và không đốt hết năng lượng.
Bài học từ chạy bộ đến cuộc sống
Cuộc sống cũng vậy. Đừng vội ngủ quên trên chiến thắng, và cũng đừng dùng hết sức quá sớm. Mọi kế hoạch đều có thể thay đổi, nhưng điều quan trọng là chúng ta luôn linh hoạt để thích ứng và không bao giờ bỏ cuộc. Cơn bão có thể rất mạnh, nhưng nếu chúng ta biết cách điều chỉnh cánh buồm của mình, chúng ta vẫn có thể vượt qua nó và đến đích an toàn.
Ngày hôm đó, mình đã hoàn thành chặng đường bán marathon. Dù không phải là thành tích tốt nhất, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là mình đã vượt qua chính mình, đã đối diện với nỗi sợ và kiệt sức, nhưng vẫn tiến về phía trước. Đó chính là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà mình tặng cho bản thân ở tuổi 38.
Từ đây, mình học được một điều: cuộc đời là một cuộc marathon dài. Có những lúc ta cần chậm lại, nhưng điều quan trọng là không bao giờ được bỏ cuộc. Hãy kiên trì, điều chỉnh và bước tiếp.
Tuổi 38 mang đến nhiều cảm xúc, nhiều bài học. Và mình sẽ tiếp tục chạy, tiếp tục khám phá và vượt qua những thử thách mới trong hành trình cuộc đời này. 🌟